Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

KẸT… CÁI TÊN RỪNG

   
Nay qua cả cái tuổi "Ngũ Thập Niên Tiền Nhị Thập Tam" tôi vẫn hậm hực về cái Tên Rừng của tôi.
   Nghĩ đến bạn già. bạn trẻ Hướng-đạo của mình, ai ai cũng có cái Tên Rừng hay dễ sợ, như Sếu Siêng Năng, Voi Già, Sói Con Đã Già, Sóc Già, Sư-tử Hoạt Bát hay Ngựa Chịu Khó, mà Tên Rừng của mình chẳng giống ai, không dám thổ lộ cùng ai. Kẹt quá !
   Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại, có gì đáng dấu đâu. Hướng-đạo mà! Nói ra biết đâu chẳng có bạn thương tình giải quyết dùm.

  Chẳng là câu chuyện tình 58 năm về trước như sau:
   Năm ấy vào tuổi trăng tròn, công tử con nhà giầu, đẹp trai ( ở trường bạn học đặt tên Tây cho là 'Bốp Tai Lo ), học trường Tây, chỉ phải cái học thì chẳng bằng ai. Đúng vào cái tuổi đầy mơ mộng này ( Seize ans! Ô Roméo. c'est l'âge de Juliette ) tôi đầu quân vào một đoàn Hướng- đạo mà anh đoàn-trưởng là giáo-sư hai trường tư-thục Thăng-Long và Hoài-Đức. Anh có lối nói rất hấp dẫn. Những buổi giảng Việt-văn trong lớp học đã làm các nữ-học-sinh say mê, không biết bao nhiêu cô đã thầm yêu trộm nhớ anh. Tôi coi anh là thần tượng của tôi. Có lẽ không phải riêng tôi mà là của số đông nữ-học-sinh hai trường Thăng-Long và Hoài-Đức. Anh có cái Tên Rừng rất thơ mộng : “Ngỗng Hồng Ngoài Trời”. Vào thời gian đó cũng là hồi một đoàn Nữ Hướng-đạo lấy tên là Bạch-liên ra đời. Các chị trong đoàn đều xinh như mộng, nhất là mặc đồng phục Hướng-đạo, trông chị nào cũng đẹp quá trời. Tuổi các chị cũng sàn sàn tuổi tôi, cái tuổi dậy thì, mơn mởn đào tơ, nhất là những cô vào thời đó mà chơi Hướng-đạo, có thể gọi là “mới”, ăn nói dạn dĩ, cử-chỉ rất tự nhiên, không còn e-lệ trước công chúng.
   Nghĩ đến tôi, thân trai bảy thước, chọc trời khuấy nước mà bị một cái tật không tự tha thứ được là tật.... nhát gái! Mới nhìn thấy bạn gái đã đỏ mặt tía tai rồi, còn nói chi đến tán với tỉnh. Thật buồn cho cái thân tôi, và đến nay vẫn thấy tiếc hùi hụi. Sao cái tật phải gió đó đã ám ảnh mình làm mất biết bao nhiêu cơ hội bằng vàng.
   Những ngày đi Trại với đoàn tại các nơi gần Hà-Nội như Chùa Láng, Voi Phục v.v... thường hay gặp đoàn Bạch-Liên. Anh đoàn- trưởng của tôi biết ý tôi thích ngắm các chị bên Bạch-Liên nên thường cử tôi làm chân liên-lạc. Mỗi lần tôi sang liên lạc, chị đoàn-trưởng Bạch- Liên thấy thằng bé xinh xinh hay đỏ mặt, chị càng hỏi nhiều chuyện để cái mặt tôi trở thành quả gấc chín. Rồi các chị đoàn-viên cũng xúm lại trêu chọc đến nỗi tôi quên cả lời anh đoàn- trưởng bảo sang liên lạc về việc gì.
   Một ngày đẹp trời, tôi được lệnh sang liên lạc với chị đoàn-trưởng về chương-trình Trò Chơi Lớn của 2 đoàn. Xa xa, tôi đã nghe thấy tiếng mấy chị reo : Ha ha mặt trời mọc rồi, các chị ơi! Thế là chưa thấy mặt ai mà người tôi, mặt tôi nóng ran, khi vào tới Trại gặp chị đoàn- trưởng, hai gót giầy tôi đập vào nhau nghe “cốp", ngực ưởn thẳng , giơ tay ngang vai chào "Salut Chef”. Chị mỉm cười, nhìn tôi chầm chập làm mặt mũi tôi chín dừ. Chị chậm rãi hỏi:
   -Em sang có việc gì đấy ?
Tôi đứng như tượng gỗ, quên đi mất, không biết sang làm gì ! Các chị khác thấy tôi cũng quây lại chung quanh cố tình làm tôi mắc cở. Chị đoàn-trưởng đợi một lúc không thấy tôi trả lời bèn hỏi:
   - Em bao nhiêu tuổi ?
   - Dạ, em mười sáu.
   - Em vào Hướng-đạo từ bao giờ ?
   - Thưa chị. hơn một năm rồi.
   - Em ở đội nào ?
   - Thưa chị, đội Cáo.
   - Em đã có Tên Rừng chưa ?
   - Thưa Chị, chưa.
   -  Vậy chị đặt Tên Rừng cho em nhé và em về thưa với anh đoàn-trưởng của em là chính chị đặt tên rừng cho em là : Cáo Đỏ Mặt.
   Và em nhớ là Cáo Đỏ Mặt chứ không phải Cáo Mặt Đỏ đâu nhé. Hai tên khác nhau ở chỗ này: Cáo Mặt Đỏ là Cáo sinh ra lúc nào mặt nó cũng đỏ. Còn tên em là Cáo Đỏ Mặt lại khác hẳn, mặt em lúc bình thường không đỏ, chỉ khi xấu hổ thì mặt mới đỏ.
   Vậy Cáo Đỏ Mặt của chị, bình tĩnh lại, rồi nói cho chị nghe : Em sang đây có việc gì ?
   Lời chị nói êm dịu, lòng tôi lắng xuống, máu anh hùng dần dần trở lại rồi thưa : Em sang để nói với chị về chương trình Trò Chơi Lớn do anh đoàn-trưởng của em đề-nghị.
   Đến nay tôi đã bẩy mươi bốn cái "Xuân vàng', ngồi nghĩ lại những chuyện xưa, nhất là chuyện Hướng-đạo, và hơn nữa là cái Tên Rừng.
   Nhân một buổi họp tại Trại Thẳng Tiến IV bên Tây năm vừa qua, các Trưởng đều phải khai lý-lịch, trong đó có vụ phải khai tên Rừng. Làm sao đây ? Vậy là phải xưng ra và phụ diễn một đường giải thích cho thiên hạ hiểu tại sao có cái tên như vậy, tôi chưa rứt lời thì đã có ngay một trong những Trưởng Lão Bà nói to lên rằng : 'Bây giờ vẫn đỏ mặt’. Thế là Hòa ở đâu bốc lên, tôi thành con gà chọi già.
   Trong những ngày Trại, có một cô bé dễ thương vô cùng, ai ai đều mến, cô bé này trạc tuổi đứa cháu nội của tôi, hỏi han chuyện gần chuyện xa, săn sóc mọi người rất niềm nở. Khi chúng tôi trở về Gia-Nã-Đại, cô bé tý hon này đã viết thư thăm hỏi Bản Tin Liên Lạc. Văn chưpng cô bé rất Tiếu Ngạo Giang Hồ. Cô bé gọi anh "Ngựa" là "Mã tiền bối". Thật là tài không đợi tuổi. Cô bé tý hon mà đa văn tự, dịch chữ Ngựa ra chữ nho là Mã để gọi Ngựa Chịu Khó là Mã Tiền Bối. Thông minh thật !
   Tôi cầm bút định viết thư cho cô bé, cũng theo giọng "Chưởng" mà tự xưng là Hồ Tiền Bối" và gọi cô bé là "Tiểu Tử". Nhưng dịch Tên Rừng của tôi là Cáo ra Hồ lại thêm Tiền Bối nữa là không được vì người ta nghĩ là "Già Hồ”. Hỏng bét!.
   Phải chi, Đại Hội Quần Hùng trên núi Lơ Bờ Rơi tại Phú Lãng Xa mà có cuộc bầu "Đệ Nhất Cao Thủ Võ Lâm” thì không ai ngoài cô bé có tên Ô-RO lãnh chức này.
   Có những buổi trà dư, tửu hậu, ban Cố Vấn Tối Om bàn rằng đến khi già mà bắt chước Sóc Già, Voi Già. Ngựa Già, Cọp Già, Cáo tôi đổi thành Cáo Già thì không ổn. Con người tôi thật thà như đếm, chân chì hạt bột, vậy mà có tên là Cáo Già đâu có được. Có vị đề nghị đổi chữ Cáo thành chữ Chồn. Chồn cũng là Cáo, nhưng một vị khác phản đối ngay : “Ý, không được đâu, có kẻ nó cho là "Chồn . . . Tới", Bậy quá!
   Viết tới đây, tôi nghĩ may ra có những bạn tài ba xuất chúng có thể giải quyết vụ này cho tôi như : "Sói Giác Ngộ" cái máy truyền thanh của Xóm Ô-Tá-Hỏa, hoặc "Mèo Tươi Cười" luôn luôn có những ý kiến chắc nịch ở Xóm Mộng-Lộ-An, hoặc "Ngựa Chịu Khó" rất nhiều sáng kiến, tại Trụ-sở báo Liên Lạc, hoặc chàng "Sói Con Đã Già" nơi Tổ-Rồng-To, văn chương chữ nghĩa bề bề. Cũng có thể là Cô bé Ô-RO bên Pháp Quốc không chừng!
            Các bạn lòng ơi!
            Trong xóm ngoài làng.
            Trong nước ,ngoài thế giới
     Kể cả Hiện dịch, Trừ bị, Hồi hưu, có cao nhân nào chỉ giáo cho làm sao thay đổi hoặc giải thích một cách khác cái Tên Rừng của tôi …     
Cáo đỏ mặt
Báo Liên Lạc số 12, trang 17-18.
Gấu Tận Tụy sưu tầm, Thái Thuần đánh máy.
14/9/2016

Ghi chú: Cáo Đỏ Mặt TRẦN MINH THƯỞNG, đã lìa rừng năm 2009.



Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest StumbleUpon Delicious Reddit Digg Email Delicious

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Loading